Showing posts with label Thơ. Show all posts
Showing posts with label Thơ. Show all posts

May 28, 2009

Người này và người đó

Tại sao ta chọn người này mà không là người đó
cũng như giữa nước chanh và tắc đá
vì thói quen hay vì điều gì mà chính ta nhiều khi cũng không rõ
để rồi ta trượt dài xuống vực sâu…

Ta chọn người này vì đã bước bên cạnh ta dài lâu
ta chọn người này vì một đôi lần ta được chia sẻ
ta chọn người này vì có một ngày mưa ta được về trong chiếc dù xa lạ
ta chọn người này vì nghĩ rằng ta đã mắc nợ
một điều gì đó không thể gọi tên…

Tại sao ta chọn người này…có lẽ ta cũng đã quên…
có những quyết định trong đời không cần những lí do chính đáng
ta gật đầu giản đơn như bao cái gật đầu khác
ta nắm một bàn tay mà không bận tâm nhiều đến cảm giác
rồi cứ thế bước đi…

Tại sao ta không chọn người đó cho một lần đổi thay
người đã khóc như trẻ con khi mơ về ta trong giấc ngủ
người đã nói dù có ôm hôn ta vạn lần cũng không đủ
cho tất cả thương nhớ này…

Ta không chọn người đó như không chọn một ngày mưa bay
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm…)
ta không chọn người đó vì tin rằng cuộc đời quá rộng
(nhưng ta chọn người này cũng đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi…)

Tại sao ta không chọn người đó cho nước mắt lẫn với tiếng cười
hay ta chọn người này để mong được bình yên mà sống
nhưng làm sao biết sóng gió thì nhạt nhòa hơn là câm lặng
làm sao biết bình yên không chứa đựng trong lòng mình vực thẳm

Giữa người đó và người này…
tại sao ta không chọn người đó
dù chỉ để một lần trong đời được biết hơi ấm bàn tay!

(Nguyễn Phong Việt)

May 17, 2009

Thêm một


Thêm một chiếc lá rụng
Vậy là thành mùa thu
Thêm một tiếng mưa rơi
Thành ban mai tinh khiết.

Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm một - lắm điều hay
Nhưng mà tôi cũng biết
Thêm một - phiền toái thay.

Thêm một lời dại dột
Tức thì em bỏ đi
Nhưng thêm chút lầm lì
Thế nào em cũng khóc.

Thêm một người thứ ba
Chuyện tình đâm dang dở
Cứ thêm một lời hứa
Lại một lần khả nghi.

Nhận thêm một thiệp cưới
Thấy mình lẻ loi hơn
Thêm một đêm trăng tròn
Lại thấy mình trăng khuyết.

Dĩ nhiên là tôi biết
Thêm một - lắm điều hay...

(Trần Hòa Bình)

May 14, 2009

Không đề

Đây là 1 bài thơ đoạt giải
hay nhất năm 2005 do 1 em bé Châu Phi tên là Jei viết.

Khi tôi sinh ra, tôi màu đen.
Khi tôi l
n lên, tôi màu đen.
Khi tôi đi d
ưới nng, tôi màu đen.
Khi tôi s
, tôi màu đen.
Khi tôi b
nh, tôi màu đen.
Và khi tôi ch
ết, tôi vn màu đen.
Còn b
n, hi người da trng.
Khi b
n sinh ra, bn màu hng.
Khi b
n ln lên, bn màu trng.
Khi b
n đi dưới nng, bn màu đ.
Khi b
n lnh, bn màu xanh.
Khi b
n s, bn màu vàng.
Khi b
n bnh, bn màu xanh (lá).
Và khi b
n chết đi, bn màu xám.
Th
ế mà bn gi tôi là da màu ư ???

M
t thông đip quá hay!

May 13, 2009

Thơ tình ngày biển động



Thơ tình ngày biển động
Bằng Việt

Chưa bao giờ anh ước đâu em
Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa...

Trời ơi! Buổi sớm quá chừng thơm
Anh gặp lại hương sen, năm anh mười tám tuổi,
Một ánh vui táo tợn của mùa hè,
Khi những vệt ong hôn vào nhuỵ hoa cháy bừng như vệt lửa,
Những trận lốc, những cơn mưa trước hồn anh bỏ ngỏ...

Và ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa
Có thể nào anh ước đâu em?...

Rất nhiều chuyện qua rồi. Rất nhiều chuyện giống như quên
Sau tuổi hai mươi, ngỡ không cần đến nữa:
Chút xôn xao trong hàng cây nắng nhỏ,
Giọt nước tròn rung rinh trong lá sen,
Cả gợn sóng mơ hồ trong ánh mắt riêng em,
Màu trời xám mênh mông ngày động biển,
Cánh bướm mai hồng, cơn mưa chiều tím,
Một cửa sổ lặng thầm chi chút những sao rơi...

Hạnh phúc ta cần, thực cũng giản đơn thôi
Như chỉ ở trước ta trên một tầm tay với,
Ngỡ rảo bước là sớm chiều đã tới
Suốt cuộc đời, sao vẫn giục mình đi?

Em có thể là gì sau trang sách Pauxtốpxki?
Là một ánh bình minh xanh mờ không thể tắt?
Hay hương mát rừng thông cao ẩm ướt?
Một bóng mây khắc khoải cả mùa hè?

Anh không biết dãy phố ta đi hôm ấy gọi là gì?
Không biết lá cây trên đầu sao buổi chiều phát sáng?
Giọt nước mắt long lanh giữa tình yêu, tình bạn,
Những kỷ niệm nơi này xáo trộn với nơi kia

Anh và em (chỉ thế thôi). Và không có Pauxtốpxki
'Ta đã lớn. Mà Pauxtốpxki đã chết'!
Chỉ còn lại cuối cùng những cảm thông da diết
Của tất cả những gì vừa có lại vừa không...

Tất cả có thế thôi! Em - Màu trong suốt của trời xanh trên phố thợ,
Chỗ mặn nhất của đầu bọt sóng tự khơi xa,
Lại cũng là vết thương của anh, tuổi thơ của anh, nơi ẩn kín của hồn anh bão tố,
Lá cỏ bồng gió ru trên bãi cát khô cằn,
Đốm lửa nhỏ bất ngờ trong một đêm ngủ rừng, hai bàn tay lạnh cóng,
Hay màu ngói đỏ đầu tiên, sau cả cuộc chiến tranh dài!

Em thao thức trong anh lòng yêu lớn - Con Người!
Yêu những thứ bị tàn phá đi, bây giờ cần dựng lại
Yêu một cái cây tự lúc phải gây mầm cho đến khi ra trái,
Yêu cái đẹp của cuộc đời, để buộc nó sản sinh thêm...

Chưa bao giờ anh ước đâu em
Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa!

Feb 14, 2009

Thơ Phạm Đoàn Thiên Thư

Photobucket

Tìm
Em c
ch trong nhng đêm ch đi
Phía chân mây khép m
nhng đóa h
ng
Ng
ười n hin như
bóng đêm đom đóm
Có dòng tin nào loé sáng lên không?

Em c ch trong nhng đêm không gió
Ti
ếng chuông reo. Đêm kh gi
t mình
Chim xao xác phía nào? Em ch
ng biế
t
Ch
ng có gì! Và đêm ng lng thinh

Em th
c v
i đêm
Đêm và em v
n th
c
Đêm ch
ưa qua là đêm đã tím r
i
Và tin nh
n t phía đông ngày trướ
c
L
n vào cùng xào xc lá khô rơi

Photobucket

Phía cuối mùa thu


Những buổi chiều đẹp như thế này
Không có ai
Đó là điều buồn nhất
Góc phố kia vẫn cây dầu cô độc
Hết mùa thu rồi vẫn rơi hoa
Những buổi chiều đẹp như thế này
Không được nghe một khúc ca
Boulevard, Because I love you,
Hoặc một ngẫu đoạn của Air Supply có người từng thích
Đó là điều buồn nhất
Tôi đi trên vỉa hè lát đá nóng bừng
Chợt muốn tháo giày chạy ào trên phố
Buổi chiều cuối đẹp như thế này kia mà...
Sẽ là điều buồn nhất
Nếu chẳng có ai để bước chậm đến cuối đường
Dẫm lên gót mùa thu

Dec 21, 2006

Thời hoa đỏ


Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng cho lòng ta yên

Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê của một thời thiếu nữ

Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa của một thời trai trẻ

Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn vào tận sau mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót

Trong câu thơ của em anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu thương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say

Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim.

Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em

Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời hoa đỏ ngày xưa.

26-3-1973

Dec 1, 2006

Thơ tình ngày biển động

Chưa bao giờ anh ước đâu em
Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa...

Trời ơi! Buổi sớm quá chừng thơm
Anh gặp lại hương sen, năm anh mười tám tuổi,
Một ánh vui táo tợn của mùa hè,
Khi những vệt ong hôn vào nhuỵ hoa cháy bừng như vệt lửa,
Những trận lốc, những cơn mưa trước hồn anh bỏ ngỏ...

Và ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa
Có thể nào anh ước đâu em?...

Rất nhiều chuyện qua rồi. Rất nhiều chuyện giống như quên
Sau tuổi hai mươi, ngỡ không cần đến nữa:
Chút xôn xao trong hàng cây nắng nhỏ,
Giọt nước tròn rung rinh trong lá sen,
Cả gợn sóng mơ hồ trong ánh mắt riêng em,
Màu trời xám mênh mông ngày động biển,
Cánh bướm mai hồng, cơn mưa chiều tím,
Một cửa sổ lặng thầm chi chút những sao rơi...

Hạnh phúc ta cần, thực cũng giản đơn thôi
Như chỉ ở trước ta trên một tầm tay với,
Ngỡ rảo bước là sớm chiều đã tới
Suốt cuộc đời, sao vẫn giục mình đi?

Em có thể là gì sau trang sách Pauxtốpxki?
Là một ánh bình minh xanh mờ không thể tắt?
Hay hương mát rừng thông cao ẩm ướt?
Một bóng mây khắc khoải cả mùa hè?

Anh không biết dãy phố ta đi hôm ấy gọi là gì?
Không biết lá cây trên đầu sao buổi chiều phát sáng?
Giọt nước mắt long lanh giữa tình yêu, tình bạn,
Những kỷ niệm nơi này xáo trộn với nơi kia

Anh và em (chỉ thế thôi). Và không có Pauxtốpxki
'Ta đã lớn. Mà Pauxtốpxki đã chết'!
Chỉ còn lại cuối cùng những cảm thông da diết
Của tất cả những gì vừa có lại vừa không...

Tất cả có thế thôi! Em - Màu trong suốt của trời xanh trên phố thợ,
Chỗ mặn nhất của đầu bọt sóng tự khơi xa,
Lại cũng là vết thương của anh, tuổi thơ của anh, nơi ẩn kín của hồn anh bão tố,
Lá cỏ bồng gió ru trên bãi cát khô cằn,
Đốm lửa nhỏ bất ngờ trong một đêm ngủ rừng, hai bàn tay lạnh cóng,
Hay màu ngói đỏ đầu tiên, sau cả cuộc chiến tranh dài!

Em thao thức trong anh lòng yêu lớn - Con Người!
Yêu những thứ bị tàn phá đi, bây giờ cần dựng lại
Yêu một cái cây tự lúc phải gây mầm cho đến khi ra trái,
Yêu cái đẹp của cuộc đời, để buộc nó sản sinh thêm...

Chưa bao giờ anh ước đâu em
Một ngôi nhà, bão dừng sau cánh cửa!

Bằng Việt